Thạch Trúc Viên

Loading

Thạch Trúc Viên cách trung tâm thị trấn Vĩnh Điện không xa, nằm trong một con ngõ vắng, thanh bình, yên ả, hò hẹn, chờ đợi người dừng chân mỗi ngày.

Thạch Trúc Viên

Chỉ cần đi một thôi đường, dưới bóng “nắng” rải hoa trên mặt đất của cau và hương thơm rơm rạ đồng quê đã thấy khu vườn có chữ “Thạch Trúc Viên” khắc trên bức tường đá vuông ngay cổng ra vào. Cổng nhỏ, im ắng nằm nghiêng dưới những vòm trúc tỏa bóng chiều. Hoa cúc dại mọc ven lối đi trước nhà, men theo ruộng mùa, vàng xanh đến hút mắt. Vài bước thôi, như đã nhẹ nhàng đắm mình giữa làng quê thanh bình yên ả. Từng khóm nhỏ hay chỉ là một nhánh lả lơi, trúc hiện diện khắp nơi. Và lẫn giữa vườn, mái nhà tranh là những chiếc bàn làm từ vật liệu mây tre nứa lá… đón gió từ cánh đồng.

Trong cái nền không gian tĩnh lặng, thoảng nghe tình ca Trịnh Công Sơn hay Ngô Thụy Miên…, khách như chẳng muốn rời đi, chợt muốn thêm một tách trà hay nhâm nhi thêm một tách cà phê. Như muốn đợi đến đêm về nghe hương cau thả tình trên mặt đất, ngan ngát cả đất trời.

Quán rộn ràng đôi chút vào tối. Có cả một khoảng không gian ngoài trời nếu muốn thấm một ít sương đêm, vời tay “vốc” ánh trăng sáng vời vợi, lại thấy đẹp lạ lùng trong màu sáng ẩn khuất của thiên nhiên. Ông chủ không xa lạ với giới văn nghệ trong cái tên Đynh Trầm Ca. Nơi quán trúc này đã từng là nơi gặp mặt văn nghệ sĩ, bày cuộc thơ, nhạc tưởng niệm nhiều nhạc sĩ, thi sĩ nổi tiếng trên thi đàn Việt Nam. Nhưng họ không hiểu vì sao ít nghe những bài tình ca bất hủ một thời “Ru con tình cũ” của người nghệ sĩ “lục bình trôi, dạt về cố quận” này, chợt nghe ai đó đọc lại câu thơ cũ của chủ quán: “Trôi, trôi, và trôi… ta dần xa bến cũ / mấy mươi năm gió nhớ thổi mù trời…”.

THANH LY
Nguồn: Quảng Nam Online

Lê Hồng Sơn

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *