Thư gửi những ai từng đi xe buýt

Loading

Tôi may mắn được gặp những con người làm ở bus tốt bụng, họ nhiệt tình vẫn nở nụ cười dù rằng trên xe họ đi làm phải chở hàng trăm hành khách với không khí ngột ngạt.

Gửi tất cả những ai từng đi trên xe bus! Trước tiên khi đọc được bài viết của bạn Đào Đình Hoàng mình không thấy bất ngờ vì mình biết bạn không phải là trường hợp đầu tiên và câu chuyện của bạn đang trên một khía cạnh của bus.

Tôi – 1 người viết báo, 1 người đi học, đi làm bằng xe bus suốt 7 năm qua. Tôi cũng có cảm nhận riêng về bus nhưng cảm nhận của tôi được nhìn nhận từ tất cả mọi khía cạnh. Tôi từng đọc 1 bài viết của 1 người đi xe bus tại Sài Gòn. Bác ấy kể về câu chuyện một anh thanh niên bán vé khi nhìn thấy một cụ già lên xe đã chạy lại gần dắt cụ lên và kiếm ghế cho cụ ngồi và anh thanh niên đó còn trả tiền vé xe bus cho cụ già. Đó chỉ là một câu chuyện nhỏ nhưng là góc tốt của bus. Đến khi đọc bài viết của bạn, tôi lại được nghe một câu chuyện của một góc tối của bus. Tôi hiểu, đó là những lời nói chân thành với mong muốn được tiếp nhận. Nhưng ai sẽ nhận đây?

Lãnh đạo xe bus, những người lái xe những người làm ngành bus hay là chính các bạn???

Giờ tôi sẽ chia sẻ cảm nhận về bus của tôi. Ngày mới bắt đầu đi học bằng bus, tôi là một cô bé ngây thơ, lạ lùng với chiếc xe bus. Được biết thế nào là bus với giá vé từ Nội Bài về Hà Nội chỉ có 5.000 đồng, rồi được biết một anh bán vé tốt bụng không lấy tiền của mình. Tôi may mắn được gặp những con người làm ở bus tốt bụng, họ nhiệt tình vẫn nở nụ cười dù rằng trên xe họ đi làm phải chở hàng trăm hành khách với không khí ngột ngạt. Tôi tự hỏi những lúc ấy ai nghĩ cho họ??

Rồi một ngày tôi được biết vào mỗi sáng các bác lái xe và bán vé phải tỉnh dậy đi làm lúc 3 – 4h sáng tinh mơ. Bây giờ xin hỏi có bạn nào dậy đi học lúc ấy không? Một ngày các bác xe bus phải đi 8 lượt xe với 10h trên xe bus, thời gian nghỉ sau mỗi lượt là 5p. Một ngày họ chở trên xe hàng nghìn người, đưa mọi người đi đến nơi mọi người cần với giá 3-5.000 đồng. Tôi tự hỏi có ai nghĩ họ áp lực như thế nào? Nếu ai làm nghề lái xe, ai từng biết cảm giác ngồi trên xe bus 10h liên tục là như thế nào, tôi tin sẽ hiểu được! Vậy khi có ai đó làm gì không đúng nguyên tắc trên xe, họ có cáu, có gắt là sai nhưng ai tạo cho họ? Không nhẽ một ngày phải nhẹ nhàng với hàng nghìn người dù họ sai? Hay phải nâng niu?

Còn chuyện cánh cửa không được mở, tôi biết các bác lái xe sai nhưng đôi lúc sẽ có chuyện đó với trường hợp sau: mùa hè xe nóng, điều hòa mở mà trên đội các bác lái xe phải chịu áp lực về dầu xe. Nếu âm dầu bị trừ lương? Có ai hiểu? Hay mọi người lên xe với 5.000 đồng và mong mình làm thượng đế? Những hành động quát mắng trên xe dành cho lái xe và phụ xe như ra lệnh “Bật điều hòa lên!!” hành động đó là có văn hóa? Lái xe hay bán vé họ cũng là con người cũng như chúng ta mà thôi, mỗi người một nghề và tôi tin 100% mọi người ở đây đều có lúc áp lực với công việc và không kìm nén được.

Còn chuyện những anh bán vé, khi mọi người với văn hóa đi xe lên xe bus mua vé xe. Trong chúng ta có ai từng đi trốn vé hay đi vé giả không? Hay có ai đi xe bus mà không được anh bán vé trả vé xe dù đã đưa tiền? Chắc chắn là có. Tôi biết chuyện bán vé thu tiền mà tiền đã thu nhưng không được trả vé là có. Tôi cũng từng lên xe mua vé và nói với anh bán vé là không cần đưa e vé, đơn giản tôi biết sự vất vả của các anh, nỗi khổ của các anh mà chẳng ai biết đến.

Với mức lương 1,5 triệu – 2 triệu đồng/tháng, tôi tự hỏi là sinh viên có ai sống được không ? hay với một cuộc sống bình thường có ai sống đủ thời bây giờ? Ấy vậy mà các bác, các anh bán vé ấy vẫn phải sống và làm việc một ngày 10h với mức lương ấy?

Các bạn có vẻ khó chịu nhưng phải sống trong môi trường ấy chúng ta mới hiểu được. Và cái việc nó chẳng ảnh hưởng đến mình thì tại sao mình phải nói hay tỏ vẻ khó chịu. Liệu khi biết chuyện này các bạn có đứng lên nói với lãnh đạo cho các bác các anh bán vé không? Hay các bạn lên xe, không được đưa vé sẽ nói vào mặt các anh?

Xin thưa là ở cuộc sống này không ai lấy đi cái gì của ai được, không ai lấy không cái gì được cả! Nếu đòi hỏi một cuộc sống công bằng thì chỉ có trong giấc mơ mà thôi. Tôi tin là nếu được hưởng một mức lương xứng đáng thì chẳng ai lại đi làm cái việc ấy, không ai đi làm cái việc đó. Và nếu mỗi người chúng ta cư xử đúng mực, giữ đúng văn hóa thì sẽ không ai làm điều đó với mình. Hãy nhìn nhận vấn đề từ mọi khía cạnh và hãy cư xử đúng mực!

Còn tôi dù rằng mọi mảng tối đen hay tốt đẹp ở bus tôi đều biết nhưng tôi tin dù rằng nó có được nói ra thì cũng không giúp được các bác xe bus hay các bạn đi xe. Nhưng ít nhất tôi cũng làm được một việc cho các bác xe bus đó là nói lên tâm trạng của họ để chia sẻ với mọi người.

Xin cảm ơn đã đọc bài của tôi!

Hai Lopez

Lê Hồng Sơn

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *