Bà cụ bán mít và cô gái trẻ
Hình ảnh bà cụ Mít gặp tình cờ trên chuyến xe buýt chìm vào dòng người và xe cộ khi từ tâm chưa kịp bung nở khiến Thúy hằn lên một nỗi bất an khó tả…
HƠN tháng nay, lúc nào Thúy cũng cảm thấy trong lòng bất an. Hình ảnh bà cụ bán mít luôn ám ảnh Thúy như bóng ma. Đứng chỗ nào, ngồi ở đâu, trong cả giấc ngủ của Thúy cũng thấy hình bóng bà cụ gầy còm, tóc bạc phơ cằn cỗi lảng vảng trước mặt. Tâm hồn cô như bị xé rách ra từng mảnh, phiền muộn như một nỗi dằn vặt không rời.
Những lúc đầu óc loay hoay như thế, Thúy lại mở điện thoại di động ra, bấm bấm nhìn lại hình ảnh bà cụ bán mít, mong vơi đi bớt nỗi đau đang phá vỡ niềm an lạc trong cô. Da mặt bà sạm nắng, nhăn nheo. Thúy thở dài, đến trước bàn trang điểm, ngồi xuống, kéo ngăn bàn ra, như một cái máy, cầm chiếc điện thoại đưa lên định nhìn lại hình ảnh mẹ cô và bà cụ bán mít… nhưng ngừng lại bối rối. Thúy biết rõ hơn ai hết, mẹ cô đang hạnh phúc. Hơn hai mươi năm nay, bà cụ được các con săn sóc chu đáo từ miếng ăn cho đến giấc ngủ. Từ ngày ba Thúy qua đời, anh chị em luôn thay phiên ở bên mẹ, lúc nào các con cũng đem nguồn yên vui đến cho bà.
Từ bữa gặp bà cụ bán mít trên xe buýt Tam Kỳ về Đà Nẵng, Thúy cảm thấy hụt hẫng, như mình vừa đánh mất niềm yên vui trong tư duy hời hợt về cuộc sống. Bà cụ đã để lại trong tâm thức của Thúy một thực tại sống động, làm thay đổi toàn bộ suy nghĩ mà lâu nay cô thường phán xét một cách nông cạn.
Thúy nhớ bà cụ bán mít vui vẻ trò chuyện: “Mỗi ngày, tui đón xe buýt từ Vĩnh Điện đi Tam Kỳ mua mít chín từ Tiên Phước chở xuống. Mít Tiên Phước ngon lắm! Hồi trước, có mít dừa múi to, màu vàng nhạt, trong múi mít có nước mật, giòn và thơm. Bây chừ, giống mít nớ chẳng thấy mô nữa. Ở đâu cũng trồng toàn mít nghệ, múi mít vàng đậm như màu nghệ già, ngọt lịm, thơm và giòn, thấy là thèm…”. Người phụ nữ tóc hoa râm hỏi: “Rứa bà mua mít ở chợ mô?”. “Thì chợ Tam Kỳ, chớ ở mô! Được cái hên là cô Thắm bán hàng dễ thương, ngày nào cũng dành cho tôi 4 trái mít ngon nhất, bỏ sẵn mỗi bao hai trái chừng 15 ký, mà có một trái tui cũng không rinh nổi. Tui đã 85 tuổi rồi còn chi. Ông nhà tui mất hồi kháng chiến chống Pháp. Cái bằng liệt sĩ của ổng để lại cho tui chút tiền trợ cấp cũng đủ để sửa lại cái nhà, cái mồ cho ổng hay giỗ kỵ hằng năm”. “Chớ con cái bà ở mô?”. “Thì nó cũng ở quanh đây chớ mô, mà bốn đứa nó còn nghèo lắm, phải lo cho con cái ăn học. Nhờ trời phật, tui còn đi lại được, còn kéo nổi bao mít lên xe, ra chợ thì cứ làm kiếm thêm chút tiền mà sống. Hết mùa mít, tui lại mua bán thứ khác, y như là cái nghiệp, quanh năm đầu tắt mặt tối. Đi về trên con đường này riết rồi ai cũng gọi tui là “bà cụ Mít”, rồi xe buýt nào cũng quen. Tội nghiệp mấy đứa nhỏ phụ xe, lên xe, xuống chợ cũng giúp tôi rinh, vác mấy trái mít”. “Rứa mỗi chuyến bà kiếm được bao nhiêu?”. “Trừ tiền xe cộ, ăn tiêu, bữa đắt chợ cũng kiếm được vài ba chục ngàn. Già như ri rồi mà mỗi ngày có chừng nớ tiền là dư sống, là hạnh phúc rồi, phải không cô?”. Bà cụ nói chuyện một cách vui vẻ, tự tin: “Cô biết không, tui được cái lời lớn hơn là ngày nào cũng đi tới đi lui, Tam Kỳ – Đà Nẵng, Đà Nẵng – Tam Kỳ, gặp nhiều người chuyện trò vui vẻ như với cô bữa ni, tui mừng lắm! Rồi cô sẽ biết, cái tuổi già nó méo mó, lúc ri, lúc tê, mưa nắng không chừng, vui buồn như thời tiết, ai cũng rứa. Tui còn khỏe, đi buôn bán kiếm sống được là phước lắm rồi”…
Giá như, tâm “từ” của Thúy bùng nở sớm hơn trong những phút trước đây trên xe buýt… Thúy tự trách mình, chỉ một lời chào hay lời cảm ơn thôi, có lẽ bây chừ Thúy thấy tâm mình yên ổn.
Thúy như bị cuốn hút trong câu chuyện giữa hai người. Cô không rời mắt nhìn bà cụ. Trong đầu Thúy chập chờn hình ảnh mẹ cô và bà cụ Mít sống động như cuộc đời đang tồn tại và trôi đi trong khoảng thời gian hữu hạn này. Thúy đưa chiếc điện thoại di động lên, cô chụp bà cụ Mít lia lịa như sợ mất đi hình ảnh, tiếng nói của bà cụ đang trôi bềnh bồng trong tâm thức. Cuộc sống bề bộn những khổ đau, mất mát, những hạnh phúc mà lâu nay cô tin là có thật. Cuộc đời của bà cụ Mít chính là bài học đầu tiên của cô về cuộc sống chân thật.
Xe dừng trước chợ Cồn, bà cụ Mít vội vã chào người bạn đường và Thúy. Người phụ xe gọi: “Bà Mít ơi, con để hai bao mít phía trong lề đường nghe!”. Xe chuyển bánh, Thúy biết là trong mươi phút nữa, cô sẽ gặp lại mẹ, chắc mẹ mừng lắm. Trong ngôi biệt thự sang trọng bên kia cầu Thuận Phước, có lẽ mẹ cô sẽ đón từ ngoài cổng. Nhưng lúc này, Thúy suy nghĩ miên man về bà cụ Mít, về đời người. Vừa xuống xe, Thúy sực nhớ rằng mình vừa đánh mất một cơ hội, bỏ quên một điều ý nghĩa mà đáng ra cô phải làm, không phải làm cho bà Mít mà chính làm cho mình. Giá như, tâm “từ” của Thúy bùng nở sớm hơn trong những phút trước đây trên xe buýt… Thúy tự trách mình, chỉ một lời chào hay lời cảm ơn thôi, có lẽ bây chừ hẳn tâm mình sẽ yên ổn.
HOÀNG QUY
Nguồn: Báo Quảng Nam Online