QUÊ HƯƠNG TRONG TRÁI TIM TÔI
Tôi sinh ra trên làng quê nhỏ
Bên dòng sông La Thọ xinh xinh
Mới vừa qua cuộc chiến chinh
Tan tành bến nước, mái đình cây đa
Hố bom Mỹ đơm hoa mặt đất
Dây thép gai đâm nát trời chiều (*)
Đồng quê xơ xát tiêu điều
Năm đầu Thống nhất còn nhiều khó khăn
Ai cũng thiếu cơm ăn áo mặc
Đều trông chờ mùa gặt đầu tiên
Tháng năm dễ mấy ai quên
Tình làng nghĩa xóm thiêng liêng dường nào
Xóa tư hữu cùng vào Hợp tác
Giảm đói nghèo chính sách an dân
Tôi như con sáo sổ lồng
Đem cơm cho mẹ trong lòng sướng vui
Thuở chỉ biết vui chơi và học
Không ưu tư khói nhọc nhà nông
Lớn lên mới được ra đồng
Đi học một buổi đổi công nửa ngày
Lòng lại thấy ngất ngây sung sướng
Săp làm người lao động tương lai
Đến khi học hết mười hai
Quê nhà không giữ chân ai đăng trình
Cha mẹ đã hy sinh gấp bội
Gom lương hưu ít ỏi nuôi tôi
Để tôi sớm được nên người
Tích lũy kiến thức xây đời, xây quê
Xong đại học không về La Thọ
Tôi lại theo tiếng gọi Cha-Anh
Thầm lặng chiến đáu hy sinh
Cốt sao giữ được yên bình quê hương
Dù khó nhọc con đường phía trước
Cũng một lòng vì nước vì dân
Duyên ai nếu được trùng phùng
Hãy về La Thọ để cùng hàn huyên./.
Bài thơ này đã được in trong “Phúc Cao thi tập” 10/2011
(*) câu thơ này tôi đạo của Hoàng Cầm, mong nhà thơ
và những người yêu thơ ông thông cảm?
Đây là bài thơ của em Dương Tấn Phúc (Làng La Thọ), trích từ phản hồi của chính tác giả. Xin giới thiệu đến mọi người.